×

Thiếu Lâm Tự

Thiếu Lâm Tự

Chả là tối qua đi quẩy no nê về định kiếm tí H đọc cho phê pha mà đi ngủ, kết quả đọc liền tù tì gần trăm chương đến sáng luôn nè. Huhu truyện tưởng không hay mà hay không tưởng luôn ạ.

Bộ này cao H, yên tâm thịt ngập mồm, khỏi lo đói. Có cái thím nào yêu cầu nhân vật “khiết” thì ko có đâu, bộ này công hoàng đế, mà hoàng đế thì sao, of course dưa lạn; thụ ngày nhỏ bị xâm hại. À mà đây chỉ là kiếp này của hai người nên cũng ko hẳn là ko khiết, thực ra thân phận thật của hai anh sạch như nước cất. Mình thì chả quan tâm cái vụ “khiết” hay ko, nhưng đọc cũng lấn cấn chỗ này vì thương thụ bị xâm hại. À quên, có cả cường thủ hào đoạt, không phải đôi bên tình nguyện, bình thường ko ưa kiểu này, cơ mà sau cũng tạm cho qua được.

Truyện mở đầu tưởng như bao bộ cao H khác, công hoàng đế của đất nước lớn, đánh chiếm nước thụ rồi mang hai hoàng tử của nước thua cuộc về cung làm nam sủng. Mới vô đã có ngay màn hoàng đế kêu cả 2 anh em vô thị tẩm threesome nên t kiểu: “Xời, lại như bao bộ khác, motip quá xá bình thường cân đường hộp sữa, thôi đang đói truyện để thử xem sao.” Nghĩ chắc cũng ngắn thôi ai dè đọc mãi đọc mãi, kéo lên đầu thấy trời má 94 chap. Thím nào phản cảm dị ứng có lẽ drop gấp ngay đầu luôn.

Thụ là đại hoàng tử, khác với đứa em trai phản kháng dữ dội, mồm miệng chanh chua (mà ngu), thì thụ có vẻ chấp nhận thực tế khá vô tư, thoải mái. Công hồi đầu thích nhị hoàng tử hơn vì xinh hơn, nhưng bạn này chửi bới phản kháng các kiểu, thụ lại ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nên sau chỉ gọi thụ thị tẩm thôi. Thực ra xxx với cậu em tả ko nhiều, nhắm mắt lướt qua cũng được. Thề đầu truyện công y như mấy thằng tra công điển hình (tại ổng tra thật), dù chỉ kêu vô ngủ, ko làm gì quá hơn kiểu đánh đập nhục mạ nhưng t đã ko quá trông mong gì vào tác giả và câu chuyện. Sau lại phát triển kiểu quá ư thường thấy như hai đứa xxx nhiều sinh tình, công độc sủng thụ, cho thụ tham gia vào công việc. Éc éc nhưng về sau mới biết chẳng có đứa nào là đơn giản cả, chúng nó tính kế hết rồi, làm vậy là có lý do cả đấy, toàn cáo già lừa qua lừa lại. Huhu tương ái tương sát, thể loại mị đã kiếm tìm bấy lâu!!!

Truyện có một cái vô cùng đặc biệt là toàn câu chuyện được kể dưới góc nhìn của một con hổ – vâng, con hổ ạ, nó kể lại hết luôn. Boss hổ này còn chẳng có tên, công với thụ cứ gọi ẻm là “Hổ”. Bạn hổ này là thú cưỡi của thần tiên trên trời, vì phạm lỗi mà phải hạ phàm lịch kiếp (nhớ đến mấy pet trong Tây Du Ký ko :3). Nó là hổ nhưng hiểu tiếng người, có suy nghĩ như người, nhưng suy nghĩ đó cũng đơn thuần như con vật mới mở linh trí thôi. Ủa truyện kể ngôi thứ nhất của con hổ, sao lại cao H? Yeah, chính là vì con hổ này lúc nào cũng bám dính như hình với bóng với công thụ, lúc nào con mẻ cũng lẽo đẽo theo sau, bình thường chuyện ăn chuyện uống chuyện gì gì dưới góc nhìn của nó cũng bình thường thôi, đến lúc hai đứa kia lăn giường bảy bảy bốn chín hiệp thì mẻ tả kỹ từng li từng tí :))))) (Công và thụ đều dâm duê chủ động nên bọn nó chả biết ngại đâu). Trong một lần đi săn, công gặp boss hổ và mang boss về nuôi, ngự triều cũng cho hổ nằm dưới, bạn hổ rất dễ thương cute, y như mèo nhà, bạn còn chả dám giết người. Và có một ông tiên bảo với hổ là phải luôn ở bên hoàng đế trong kiếp này.

Càng về sau càng hay, đọc một hồi vẫn chẳng rõ công thụ yêu nhau hay hận nhau, hay thậm chí là cả hai?? Kể dưới góc nhìn của hổ nhưng vẫn sâu sắc và rõ nét, dường như công và thụ có liên quan tới chuyện lịch kiếp của hổ, tại sao hai người chẳng bao giờ sợ nó, luôn có những đoạn ký ức như lạ như quen hiện lên trong đầu hổ, rốt cuộc vì sao lão tiên nhân lại dặn dò hổ phải luôn ở bên hoàng đế???

Công thực sự đã yêu thụ, yêu rất rất nhiều, sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ, hi sinh nhiều thứ để gặp thụ, để cho thụ tung cánh bay xa, cũng chính tay muốn giam cầm thụ trong lồng chim mãi mãi. Thụ tưởng như vô tư, bất cần, tưởng chẳng quan tâm tới điều gì, nhưng kỳ thực thụ đã yêu công, quan tâm tới công hơn bất cứ ai. Đọc truyện bị cuốn dù tình tiết ko hẳn quá mới lạ, nhưng cách tác giả triển khai rất tốt, dù cũng có sạn này sạn kia, đủ chỗ ảo lòi. À mà trong truyện nó ko có ranh giới chính tà hẳn hoi, đọc giới thiệu của t cũng thấy đấy, ban đầu công cũng chả có ra gì, nhưng về sau mọi yêu thương công dành cho thụ, cái chấp niệm của công với thụ nó vừa ác liệt vừa đáng thương, cố níu kéo người ấy về phía mình, ko biết nên làm sao cho phải. Thụ ko tiện, cường chứ ko nhược thụ, tưởng vô tình mà cũng nặng tình lắm chứ, thụ đã yêu công từ lúc nào chẳng hay rồi, trong thời khắc sinh tử, hai người chỉ có nhau, sẵn sàng hi sinh vì người kia huhuhu. Chuyện công với thụ làm ko hẳn là đúng, như khi công thống nhất thiên hạ, nhìn lại hoàng cung Tần quốc vừa đánh thắng, mới thấy thì ra cũng như khi mình cướp đi đất nước của thụ.

Đm đọc mà mị đã rơi tí xíu nước mắt (phần vì buồn ngủ), sự tồn tại của con hổ ở đây nó có cái hay cũng có cái kỳ kỳ, nhưng nhìn chung vẫn đánh giá đây là một điểm sáng tạo tốt. Nhiều lúc tưởng như hổ yêu thụ ấy, nhưng sau mới hiểu ra, hổ chỉ là người đứng bàng quan, và cũng là người thấu hiểu, tham gia với đôi tình nhân này (với bạn ý thì việc ấy ấy của con người nó quá là bình thường như chuyện ăn ngủ, nên ko care). Mà lừa đảo vl, lúc tưởng HE thì đùng phát BE, HE phiên ngoại, cứu vớt trái tim tổn thương của t được phần nào. Lúc đọc phiên ngoại cuối tưởng ko có thịt chứ, may mà tác giả thương con dân, vẫn ban phát thịt thơm đầy đủ. Hai đứa này yêu hận thì ko rõ ràng, chứ thân thể thì rất thành thật, thích là nhích, ko nói nhiều.

Đọc truyện ghét nhất em trai của thụ, thụ khổ đủ đường là vì nó, mà nó chẳng biết ơn, cũng chẳng muốn biết, nhận đủ ân tình của anh trai mà cứ dùng chì chiết, báng bổ, khích bác để đáp lại (chuyện thụ bị xâm hại ngày nhỏ có dính dáng đến đứa em, nhưng không phải do em trai gây ra nhé). Dù nó bị hành hạ cũng tã lắm nhưng mình lại chẳng thích nổi cái kiểu hành hạ đó. Mà cũng mong là tác giả đừng giày vò nó theo cái kiểu đó, chời ơi đọc mà thương giùm.

Truyện dính một đống lôi, cũng ko thích công thụ, nhưng cảm thấy câu chuyện rất tuyệt, vừa có nội dung vừa có H, dù cẩu huyết vl. Có những cái sâu lắng, xúc động, bi tráng mà mình ko nghĩ sẽ gặp trong một truyện cao H. Hai nhân vật thật sự hợp nhau, yên tâm trừ màn shock ở đầu (tả sơ sơ) thì sau công chỉ có thụ thôi, cái lão chết tiệt xâm hại thụ cũng đi đời nhà ma rồi.

Tình tiết ko phức tạp rối não, ko quá xuất sắc nhưng để lại ấn tượng. Nhân vật phụ thì thích bạn hổ (hay nên nói là nhân vật chính nhỉ 🐯). Khúc cuối cảm động lắm. Buồn cười là tính tình ông công hoàng đế khác hẳn 180 độ với phiên ngoại luôn, được cái vẫn yêu thụ sâu đậm như trước.